Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Love Story !!! Những câu chuyện tình yêu !!!!

Go down 
Tác giảThông điệp
Paradises
Members
Members



Tổng số bài gửi : 57
Join date : 05/11/2008

Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Love Story !!! Những câu chuyện tình yêu !!!!   Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Icon_minitimeSat Nov 29, 2008 3:05 pm

Những con hạc giấy !

Theo truyền thuyết, khi bạn tặng người mình yêu 1000 con hạc giấy do chính tay bạn gấp, bạn và người ấy sẽ hạnh phúc bên nhau. "Hạc Giấy" . Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1000 con hạt giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng phải đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy đễ cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty riêng của mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.

Một ngày mưa tầm tả, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như ngày xưa nữa,rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng.

Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm đổi thay nụ cười ấy, đag dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình.

Vì vậy, nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha me sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn
Về Đầu Trang Go down
Paradises
Members
Members



Tổng số bài gửi : 57
Join date : 05/11/2008

Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story !!! Những câu chuyện tình yêu !!!!   Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Icon_minitimeSat Nov 29, 2008 3:10 pm

Em yêu anh, Phẩy !!!

Cần phải tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e... Vâng, chỉ cần một chữ cái cũng có thể thay đổi cả một số phận. Bằng chứng ư? Chính là câu chuyện này...

Khi ông bà Point (trong tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai và họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa Rambo, Charlemagne, Ramses và Catona, cuối cùng họ lại chọn Virgile bởi đó là tên một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất.

Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, ông đánh vần nhầm ra "V-I-R-G-U-L-E" và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là dấu phẩy).
Khi biết điều này, dù rằng rất giận nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi cười:
- Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt.
Và cái tên được giữ lại.

Cũng như cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và buồn cười. Ở trường, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:
- Point Virgule!

Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm than và đáp:
- Dạ, có mặt!

Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người không dám. Virgule là loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đìa, bước trượt cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dầu chấm nhỏ xíu... khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh.

Ấy vậy mà... chính chữ ''u'' đã làm mọi thứ trở nên thay đổi. Các bạn có biết như thế nào không?

Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cười nói, cố gắng bắt chuyện với anh ta, gọi điện cho anh ta, viết thư cho anh ta.... nhưng chẳng được gì cả. Thật đáng thương cho Séraphine.

Một này nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho tình yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bưu điện vì Virgule chính là nhân viên ở đó.

Khi Virgule thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô thì không nhìn anh:
- Tôi muốn gửi một bức điện- cô nói với một giọng buồn bã.
- Xin cô vui lòng đọc nội dung... Virgule cầm bút và lắp bắp nói.

Cô đọc với giọng run:
- Je t'aime -virgule - Je t'adore- virgule- Je voudrais tant que tu me dises que tu m'aimes aussi- point.

(Em yêu anh- ''phẩy''- em thương anh- ''phẩy''- em rất muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em- "chấm").

Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc:
- Je t'aime- Je t'adore....
- Không, không!- Virgule nói- Hãy đọc lại đầy đủ cơ!
Séraphine làm theo:
- Je t'aime- virgule- Je t'adore- virgule...
- Lần nữa nhé cô... - Virgule rụt rè.

Mỗi lần nghe câu đó, đôi mắt anh lại sáng lên. Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài... nụ cười của anh thì dịu dàng như mật ngọt. Như có một phép lạ, anh thì thầm với cô:
- Anh cũng yêu em, Séraphine.

Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại lớn nhất, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn.

Bây giờ Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có ba dấu chấm nhỏ...
Về Đầu Trang Go down
Paradises
Members
Members



Tổng số bài gửi : 57
Join date : 05/11/2008

Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story !!! Những câu chuyện tình yêu !!!!   Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Icon_minitimeSat Nov 29, 2008 3:15 pm

Quà giáng sinh !!!

Một đồng tám mươi bảy xu ,đúng như vậy.Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày,ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa.Không hề có sự nhằm lẫn,chỉ có một đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.

Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi.ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.

Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.

Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm 'Jim', James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.

Della đã ngừng khóc.Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.

Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món qùa.Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa ,một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.

Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.

Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất.Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.

Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại.Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.

Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu 'Madame Eloise'.Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp,bà ta chẳng có một chút vẻ 'Eloise' nào cả.

Della cất tiếng hỏi: 'bà mua tóc tôi không?'

'Tôi chuyên mua tóc mà', bà ta đáp và bảo: 'hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi'

Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.
'Hai mươi đồng' bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.

'Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi' Della nói.
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ.Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.

Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.

Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: 'mình có thể làm gì với nó đây?'. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. 'Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!'. Cô tự nhủ :'Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?'

Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.

Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo khoác mới.Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên.Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: 'Đừng nhìn em như thế ,anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói 'giáng sinh vui vẻ', em có một món quà rất hay cho anh này!'

'Em đã cắt mất tóc rồi à?' Jim hỏi

'Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? em vẫn là em mà!' Della nói.

Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: 'em nói là em đã bán tóc à?'

'Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?'

Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: 'anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.'

Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!

Della nâng niu món quà ,mắt tràn đầy hạnh phúc. 'Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim', nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.

'Đẹp không anh? em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này'

Nhưng Jim không làm theo lời Della.Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói:'Della,hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu.Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu'

...đó là một câu chuyện cảm động về tình yêu của hai bạn trẻ đã hết lòng yêu nhau
Về Đầu Trang Go down
Paradises
Members
Members



Tổng số bài gửi : 57
Join date : 05/11/2008

Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story !!! Những câu chuyện tình yêu !!!!   Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Icon_minitimeSat Nov 29, 2008 3:24 pm

Cafe' sữa & Cafe' đen !!!


Vào quán uống nước, em luôn gọi café đen. Anh luôn gọi café sữa.
Người ta mang nước ra, luôn luôn nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa.
Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, anh trách: “Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm mất mặt anh quá!!!” Em cười phá lên: “Đằng nào cũng vậy. Đâu có gì mắc cỡ!”.
Em con gái mà lại thích café đen.
Anh con trai nhưng rất thích café sữa.
Em bảo café đen nguyên chất, tuy đắng nhưng uống rồi sẽ mang lại dư vị, mà nếu pha thêm sữa thì sẽ chẳng còn cảm giác café nữa.
Anh bảo café cho thêm tí sữa sẽ đậm mùi café hơn, lại còn cảm giác ngọt ngào của sữa…
Anh và em luôn thế. Khác nhau hoàn toàn.
Anh và em không yêu nhau. Đơn giản chỉ là bạn bè. Mà không, trên bạn bè 1 chút. Gần giống như tình anh em.
Nhưng em không chịu làm em gái anh. Em bảo, em gái có vẻ phụ thuộc vào anh trai, có vẻ yếu đuối, có vẻ… hàng trăm cái “có vẻ” và em không đồng tình.
Anh cũng không muốn anh là anh trai của em. Anh trai suốt ngày phải lo cho em gái, bị nhõng nhẽo, vòi vĩnh đủ thứ. Anh không thể kiên nhẫn.
Lâu lâu em hẹn anh ra ngoài đi uống café. Em café đen, anh café sữa.
Thỉnh thoảng buồn buồn anh lôi em đi vòng vòng, rốt cuộc cũng đến quán nước. Anh café sữa. Em café đen.
Anh có bạn gái. Bạn gái anh xinh xắn, rất dịu dàng, nữ tính. Đi với anh giống như 1 con thỏ non yếu ớt. Anh tự hào bảo, cô ấy không “ba gai”, bướng bỉnh như em.
Em có bạn trai. Bạn trai em đẹp trai, galant, luôn chiều chuộng em. Đi với em, anh ấy không bao giờ khiến em tức chết. Em kiêu hãnh khoe, anh ấy thực sự là chỗ dựa vững chắc.
2 cặp thỉnh thoảng gặp nhau. Em vẫn café đen. Anh luôn café sữa.
Bạn trai em nói, anh đổi ly cho em. Em không chịu, café đen là sở thích của em.
Bạn gái anh thắc mắc, anh không uống café đen như những người con trai khác. Anh nhún vai, café sữa hợp khẩu vị với anh.
Trong lúc nói chuyện, thường thường anh và em vẫn cãi nhau. Bạn trai em luôn là người hòa giải. Bạn gái anh dịu dàng nói anh phải biết nhường nhịn con gái.
Cuối cùng anh là anh. Em vẫn là em.
Anh chia tay bạn gái. Cũng có thời gian chông chênh. Nhưng anh không hối tiếc. Anh và cô căn bản không hợp nhau. Dù cô ra sức chiều chuộng anh, nhưng anh vẫn thấy thiếu thiếu cá tính gì đó. Mà cá tính thiếu ấy mới thật sự hấp dẫn anh.
Em chia tay bạn trai. Có một lúc cảm thấy trống vắng. Nhưng em không hối hận. Em và bạn trai không tìm được tiếng nói chung. Dù anh ấy không khiến em bực mình, ít khi gây sự với em. Nhưng em vẫn thấy thiếu thiếu. Mà “thiếu thiếu” ấy làm em chán nản.
Anh và em không hẹn mà gặp nhau ở quán café cũ.
Em gọi café đen.
Anh gọi café sữa.
Người bồi đã quen với 2 người. Anh ta không để nhầm chỗ nữa.
Anh yên lặng. Em cũng không nói. Đợi người bồi đi, anh kéo ly café đen về phía mình, đẩy ly café sữa về phía em.
Hôm đó 2 người uống thử “khẩu vị” của người kia.
Đêm ấy, anh nhắn tin cho em “Café đen hay thật! Anh bắt đầu thấy thích nó!”
Em nhắn tin lại cho anh “Café thêm sữa cũng rất tuyệt vời. Em sẽ uống café sữa…”
Sau đó em và anh luôn đi cùng nhau, bất luận ở đâu, em cũng luôn gọi café sữa cho em và không quên gọi café đen cho anh…
Café đen hay café sữa đều là café, phải không?
Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu… chẳng phải sao???
Về Đầu Trang Go down
Paradises
Members
Members



Tổng số bài gửi : 57
Join date : 05/11/2008

Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story !!! Những câu chuyện tình yêu !!!!   Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Icon_minitimeSat Nov 29, 2008 3:27 pm

Mưa vô tình hay gió vô tâm !!!


Đêm gió mùa chợt lạnh, trời bỗng đổ cơn mưa. Mưa như trút nước tràn ngập trên phố phường. Có một đôi tình nhân tấp vội vào một mái hiên ven đường. Vội vàng trú… Vội vàng tránh… Mưa…

Họ nép vào nhau dưới mái hiên, người con trai đứng lên phía trước như chắn che bụi mưa, không cho ướt bạn mình, nhẹ nhàng vòng tay ra đằng sau ôm chặt lưng cô gái.

Ngoài trời, mưa vẫn mưa… như trút…

Có hai bố con nhà nọ, người ướt nhẹp từ đầu đến chân đang đội mưa chạy đến. Mái hiên trở nên đông vui, mái hiên chợt như chật chội. Đôi tình nhân đứng lui lại, ông bố đẩy đứa con gái vào phía trong. Còn mình đứng phía ngoài, nửa bị mưa rơi ướt, nửa bị bụi mưa rơi.

Ngoài trời, mưa vẫn mưa… không ngớt…

Trên phố, có một người đàn bà nhỏ bé mặc áo mưa ướt sũng, lững thững đội thúng đi trong mưa. Khuôn mặt già nua ướt nhèm vì mưa hắt, người đàn bà tay như run lập cập, tiến lại gần cất tiếng run hỏi khẽ:
- Anh, chị ăn bánh mì không?
Anh thanh niên đưa mắt liếc nhìn, cô gái khẽ gật đầu.
- Bán cho cháu một cái. Còn bé gái, bé có ăn không?
- Dạ em không! Con bé cười nheo mắt. “Chú cũng không!” Ông bố khẽ gật đầu cười nói thay lời cám ơn.

Người con trai rút tờ 10.000 đồng: “Thôi, cô khỏi trả lại”. Tay nhận cái bánh bẻ làm đôi chia cho cô bạn mỗi người cầm một nửa. Bà bán bánh mì đưa mắt nhìn, rồi cúi xuống, lặng im không nói, cặm cụi cất tiền.

Ngoài trời, mưa vẫn mưa… rả rích…

- Này bà có cái áo mưa nào khác không?
- Có mỗi cái đang mặc thôi!
- Bán lại cho tôi. Tôi cho con bé mặc về không đứng đây nó ốm mất.
- Bán thì lấy gì mà đi. Mà mua thì trả bao nhiêu?
- Bán nhiêu thì bán.
- Lấy bảy nghìn nhé?
- Cái áo rách thế mà bán bảy nghìn à?
- Thôi mua thì năm nghìn. Không thì thôi vậy, tôi cũng chẳng muốn bán đâu.

Ông bố rút tờ 5000 đổi lấy chiếc áo mưa nhăn nheo, rách tả tơi lỗ chỗ mặc vội cho đứa con gái. Hai bố con lên xe, đứa bé núp đầu vào sau lưng bố tay vẫy chào đôi tình nhân nọ. Ông bố gồng mình phóng xe đi trong mưa gió. Bà bán bánh mì lấy tấm nilon đang bọc chiếc thúng trùm lên mình rồi đội mưa đi tiếp. Tiếng rao như nhỏ lại, cái bóng nhỏ khuất dần sau màn đêm mưa bão.

Gió ngày càng thổi mạnh, ngoài trời mưa vẫn mưa.. trắng xóa…

- Mưa như này biết bao giờ mới ngớt anh nhỉ?
- Chắc phải một lúc nữa em ạ.
- Mưa to quá!
- Ừ!
- Hay là anh gọi taxi cho em về trước đi. Đứng đợi như này biết đến bao giờ mới về được đến nhà.
- …

Người con trai như khựng lại đôi chút rồi cúi xuống đất tay nhặt tờ báo che vội lên đầu chạy ra đường đợi bắt xe cho cô gái. Mưa càng lúc càng to, đường phố như không còn bóng xe qua lại. Mưa càng lúc càng lớn, tờ báo nhỏ như không còn đủ khoẻ khoắn để che chắn những hạt mưa nặng trĩu đang rơi rớt trên đầu.

Anh chạy lên phía đầu phố. Cuối cùng thì cũng có ánh đèn xe xuất hiện. Taxi đến, cô gái bước lên xe ra về còn một mình người con trai ở lại. Mưa như to hơn và gió càng thổi mạnh. Anh đút tay vào túi quần lần tìm bao thuốc rút một điếu ra châm. Ánh lửa bừng loé lên nhưng rồi lại tắt lịm bởi mưa ướt tạt vào. Ném điếu thuốc xuống đất, anh đứng khựng người bồi hồi ngắm mưa rơi.

Ngoài trời, mưa vẫn mưa day dứt…

- Em về đến nhà rồi, anh cũng về sớm đi nhé. Về cẩn thận không ốm…

Xóa cái tin nhắn, dắt chiếc xe xuống vệ đường, người con trai phóng xe đi về “cẩn thận” trong màn mưa đêm trắng xóa. Gió thổi mạnh, những hạt mưa như đang òa vỡ và trở nên nặng trĩu, như trở nên bỏng rát và mưa như ngày càng nặng hạt…
Mưa vô tình, hay gió… gió vô tâm…
Về Đầu Trang Go down
Paradises
Members
Members



Tổng số bài gửi : 57
Join date : 05/11/2008

Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story !!! Những câu chuyện tình yêu !!!!   Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Icon_minitimeSat Nov 29, 2008 3:30 pm

Anh có biết đêm lạnh ra sao không?


|Có lẽ con người thật khó hiểu|

======


Như cắn bút. Trước mặt Như là cả xấp bài tập cho kỳ thi cuối năm gần đến. Nhưng ánh mắt nó cứ vướng vào ánh đèn ngoài cửa sổ. Ánh đèn phát ra từ dưới đường của cái chung cư cũ cả gia đình nó đang sinh sống. Hôm nay không như những ngày của hôm trước. Cây đèn sáng mãi chứ không sáng, tắt rồi-sáng-và tắt - cái hành động mà mấy hôm đầu bắt đầu ngồi học bài giữa đêm làm Như bực mình, đến độ muốn chạy xuống chữi té tát vào thằng con trai ngồi cạnh cây đèn trong sân chung cư. Nhưng nó chỉ tắt, sáng, tắt rồi sáng bỏ mặc sự chờ đợi thêm một lần tắt và sáng nữa của cô bé để có cớ mắng nhiếc một người xa lạ.

Và rồi cũng thành quen, cứ đến 12: 30am nó lại ngồi vào bàn để được thấy… đèn tắt và sáng. Noí chính xác, cũng để nó nhìn lén qua cửa sổ một chàng trai ngồi cạnh cây đèn, trên chiếc Vespa màu hồng nhạt.

Mới đầu, nó tò mò lắm. Anh đến một cách đều đặn và hiền lành. Cứ đúng 12: 30am, ngồi 30 phút và rồ gaz chạy thẳng ra cổng, rẽ phải. Lúc anh đến, hành động đầu tiên là bật và tắt đèn. Anh không nhìn lên chung cư mà chỉ ngồi trên chiếc xe với khuôn mặt buồn cứ hướng về phiá xa xăm. Cứ như thế… 1 ngày… 2 ngày… và cả tuần nó đều thấy anh như thế. Nhưng tuyệt nhiên … chỉ như thế. Không ai xuống ngồi cạnh anh. Anh cũng không ném đá lên chung cư như Romeo đã làm. Chỉ anh, chỉ Vespa và tắt-sáng-tắt-rồi sáng!

Đôi lúc nó tò mò, Juliet của anh Vespa hồng này là ai. Con Bư tầng trên? Linh điệu? Hay là Hương Nguyên? Cũng có lý… Hương Nguyên là đưá xinh nhất chung cư này mà nó biết. Phải xinh mới si tình được như thế. Chứ anh Vespa hồng mà si tình với con Bư lầu trên thì nó có cơ hội cưa được hoàng tử William với tỷ lệ cá cược 1 ăn 1 chứ không phải 1 ăn mấy trăm như Britney và Paris Hilton.


Mà sao hôm nay anh không đến? Không phải hôm nay mà là hai ngày rồi mới đúng. Bỏ cuộc rồi ư?


---


Bỏ mặc những suy nghĩ qua một bên, Như cắm đầu vào mười bài toán trên bàn. Rồi bỗng ánh đèn ngoài cửa sổ chớp tắt lấy đi sự tập trung nãy giờ của nó. Liếc ra ngoài cửa sổ. Anh và Vespa màu hồng xuất hiện cạnh cây đèn như chưa bao giờ vắng mặt.

Vẫn tất cả. Từ ánh mắt, phong cách mặc đồ, cái cách ngồi im lìm… dường chưa bao giờ thay đổi.

Nó bỗng đỏ mặt khi phát hiện mình nhìn anh - một người xa lạ bằng cách chăm chú thái quá. Nhưng anh thật khác so với moị người, chẳng như lũ con trai lười biếng và ngu ngốc ở lớp, chẳng như lão anh hai lạnh lùng cả ngày noí được vài tiếng kế phòng… ANH NHÌN LÊN NÓ – nó như giật bắn người. Như có dòng điện chạy tùm lum trong người. Cảm giác tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy ra.

Thế mà… nó vẫn len lén nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, về phiá cây đèn đã từng chớp-tắt cách đây không lâu. Anh không còn nhìn lên mà lại nhìn về phiá trước. Không, không đúng... Tuy nó không nhìn được mắt anh rõ nhưng nó có cảm giác anh đang nhìn về một nơi nào đó xa xăm lắm. Và chắc chắn, nó không hiện hữu ở phiá hàng rào trước mắt anh.


Bất giác, nó muốn một điều dại dột và làm ngay tức khách.

Ừ, anh giờ cách nó chỉ vài bước chân. “Làm gì vậy Như? Con Nguyên mà thấy thì chết…” - nhủ lòng nhưng bản thân thì không giữ được hai cái chân, 18 năm mà nó vẫn chẳng dạy được đôi chân làm theo ý mình.

Anh nhìn nó, hoàn toàn không có một vẻ ngạc nhiên nào.

Nó nhìn anh, ngạc nhiên hoàn toàn. Ánh mắt anh, cả khuôn mặt nữa. Tất cả hoàn toàn khác với góc nhìn xa, phiá trên - từ cửa sổ phòng.

*im lặng*

*im lặng*

*nó quay lưng* xấu hổ, chẳng biết bản thân đang làm trò gì. Nó quay đi, bước vội vã như trốn tránh anh, dù chẳng biết anh là ai… dù chẳng biết tí gì về anh. Có đủ xấu để nó trốn chạy như thế không?

- Em sợ anh bắt cóc à?

Nó xoay người lại, bất ngờ một tí với giọng noí của anh. Lần thứ 2 bất ngờ và lần thứ 3 cảm giác anh hoàn toàn khác xa tụi con trai xung quanh nó.

- Không – nó gật đầu đáp, mắt tìm xuống chân.

- Không thế sao lại chạy? – Anh cười. Lần thứ 3 và lần thứ 4 cho bất ngờ và khác biệt.

- … À… ừm…

- Anh chỉ giỡn thôi. Không cần trả lời đâu.

*lại im lặng*

- Em sống ở căn hộ trên kia à? – Anh chỉ tay về phiá cửa sổ phòng nó.

- Ừm – nó gật đầu – em sống ở đấy. Sao anh biết?

- Em nhìn dư nhiều để anh phát hiện ra.

- Em… em…

- Không sao đâu. Anh đâu có ý gì. Anh xin lỗi nếu làm em ngại.

- Đâu. Không. Em nào có ngại gì chứ - nó lắc đầu – Nhưng… ừm. Em hoỉ anh một câu được không?

- Em cứ hỏi. Không sao.

- Nhưng nó có quá tò mò đối với hai người chẳng quen không?

- Vậy thì ta làm quen trước là được chứ gì – anh cười, ngừng một lúc – anh tên Quân, Hà Chí Quân. 20 tuổi. Còn em? Có quá tò mò để được biết không?

- Em tên Huỳnh Như, Trần Huỳnh Như. 18 tuổi – nó dừng lại khi thấy mắt anh đưa ra sự bất ngờ - có sao hả anh?

- Không… à không. Tên em giống giống một người bạn cũ của anh thôi. À, mà nó có phải là câu em đã muốn biết không?

- Ơ… không. – nó lắc đầu như bông vụ dù biết anh đang giỡn với mình – em muốn hoỉ rằng… ừ. Tại sao anh lại ở đây mỗi tối và tắt đèn 2 lần?

- Em đếm luôn à? Giống giám thị trường anh quá. Điểm danh nữa chứ - anh lại đuà và bất giác ngừng lại khi thấy vẻ mặt nó không hài lòng nhiều cho lắm – Ok ok. Không đuà nữa. Anh không chờ ai cả, chỉ ngồi thôi…

- Còn đèn?

- Để dụ em nhìn

*mặt nó nghệch ra*

- Đuà lần 2 haha…

Nó bắt đầu buồn cười. Và hai đưá bắt đầu cười. Đủ nhiều để bắt đầu một sự quen biết.

Sau ngày đó, nó vẫn xuống sân lúc 12: 30am. Đôi lúc, nó cũng có thắc mắc anh đến chờ ai? Chờ cái gì? Vì nếu là Hương Nguyên thì anh không thể naò chịu ngồi cùng với nó được. Nữa tiếng một mình trong bóng đêm mỗi ngaỳ đâu đủ làm người ta mất trí. Nhưng rồi nó cũng để những tò mò sang một bên bằng mỗi cuộc chuyện trò với anh.

Thỉnh thoảng, anh cũng đèo nó một vòng Hải Phòng . Nhờ anh mà nó biết một Hải Phòng khác vào ban đêm: yên tĩnh và lạnh lẽo. Anh chạy chậm mà gió rét đến tê cả da. Chưa bao giờ nó biết phiá đêm của một ban ngaỳ nóng bức đến chết người là những cơn gió lạnh rét đến buốt!

Nó để ý rằng, không bao giờ anh đi trước 1:00am như chẳng bao giờ anh đi trễ hơn 12: 30am. Mười sáu ngày nay, chưa bao giờ anh vắng mặt buổi nào giống như lần anh đã không có ở cạnh cây đèn này 2 ngày sau 1 tuần đầu tiên. Và mỗi lần gặp, nhịp độ tim của nó nhích lên từng chút, từng chút vì anh.


*Từng chút đủ để biết, đủ để nhớ, và đủ để trông.*


Ừm. Từng chút đủ để phát hiện mình đã yêu anh. Đủ để cảm giác sự đẹp đẽ của tình yêu. Đủ để thấy được cái đau đớn của thích một người mà mình không có cơ hội cho sự bày tỏ.

Làm sao noí cho anh biết được khi những từng chút ấy quá mong manh, quá hời hợt. Rồi sẽ bị từ chối. Nó đủ lý trí để nhận ra điều đó.

Vài lúc nó cảm giác những lần nửa tiếng ngồi cạnh anh cười đuà như những lần ăn kem trước cổng trường. Mới đầu là cho ít sữa lên mặt kem, càng ngày càng nhiều, càng nhiều… ngọt ngào, càng ngọt ngào và ngọt ngào hơn từng ngày khiến ta muốn ăn nhiều nữa, nhanh nữa. Và đau buốt vì cái lạnh của kem.

Nó thích ăn kem vì nó thích sự ngọt ngào của sữa. Nhưng nó không thích cảm giác lạnh tê răng ấy. “Có kem naò không lạnh mà vẫn ngọt không?” – nó nhìn anh hoỉ. “Có tình yêu nào không có đau đớn mà vẫn nồng cháy không?” – anh để mắt vào không trung như đang hoỉ chính mình chứ không phải trả lời cho nó. “Hả?” – nó tròn mắt. “Không, anh noí cái đó không phải là kem mà là sữa đó em.” – anh nhìn nó cười. “Nhưng em lại không thích sữa…” – nó làu bàu một mình nhưng anh vẫn nghe thấy. “Anh cũng vậy!” – anh nháy mắt.


===
Về Đầu Trang Go down
Paradises
Members
Members



Tổng số bài gửi : 57
Join date : 05/11/2008

Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story !!! Những câu chuyện tình yêu !!!!   Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Icon_minitimeSat Nov 29, 2008 3:31 pm

(tiếp..)

Nó cầm hai lon coca xuống sân, khó nhọc dụ mẹ đi ngủ vì bà vẫn thức chờ anh hai đi chơi gì đấy chưa về. 12:25am. Chắc anh gần đến.

Nhưng rốt cục thì anh đã không.

5 phút để đúng giờ trôi qua. 30 phút nữa. 1 tiếng nữa. Vẫn chỉ nó một mình và hai lon nước ngọt. Nó đã đóng vai anh tắt mở đèn nãy giờ cả chục lần mà vẫn vậy. Moị thứ im ắng một cách đơn độc, đầy lặng lẽ đến độ nghe được cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ đeo tay đang ì ạch chạy.

Bây giờ nó mới biết được cảm giác những lần anh ngồi đây trước khi có nó. Lạnh cắt da thịt tuy nhiên... noí sao nhỉ? Những lúc có anh, đêm vẫn như thế này thậm chí là hơn nhiều nhưng đó chỉ là ở ngoaì vì gió mà thôi.

Còn bây giờ, những cơn lạnh trong lòng còn gấp bội lần gió. Rét căm cả người…

Nó lại đứng lên tắt rồi mở đèn, để biết đâu vài cơn gió giật mình thức giất mà thổi anh đến trong đêm thì sao. Ừ, mà chẳng biết anh mong ai đến khi ngồi một mình ở đây, tắt-mở-tắt-và mở cây đèn này…?


*Đi lên, vào phòng và nằm khóc vô thức trong chăn*

“Ước gì mình là người anh mong gió đem đến trong đêm…” - lảm nhảm và thiếp vào giất ngủ sâu không mộng mị…


---


Tắt-mở-tắt và mở. Nó quay phắt ra nhìn về cửa sổ. Anh đến ngoaì kia? Đưa ánh mắt ra ngoaì, về phiá cây đèn. Đúng là anh.

Nó chạy ào xuống cạnh anh. Đứng trước mặt anh. Ý định hỏi lý do vắng mặt hôm qua của anh đã biến thoắn đi mất khi nó nhìn vào mắt anh. Đỏ hoe… tại sao, tại sao chứ… hay là…

- Anh vưà khóc à?

- Không. Anh không khóc – anh nhìn vào mắt nó, đích thực mắt anh đỏ và ươn ướt mi kia kià – khi nãy chạy ngoài đường bụi rơi vào mắt thôi – anh tiếp.

- Anh đừng giấu em. Em thấy được mà. Có chuyện gì thì chia sẽ với em, không sao đâu!

Anh nhìn nó. Nhìn nó lâu lắm. Tim nó đập, nhích dần, nhích dần, đến lúc nó cảm giác dường như chỉ 1 lần tăng nhịp nữa là có thể vỡ tung. Nó bắt đầu nhìn anh. Có cảm giác anh đang muốn ôm chầm nó, mắt anh không còn giữ vững những giọt lệ bất chợt tuông ra nữa.

Và… nó bước đến ôm anh chặt vào mình. Nó khóc. Khóc vì mình không đủ lý do để tâm sự với anh, để an ủi anh. Khóc vì nó biết anh đang khóc không phải cho nó. Khóc vì khoảng thời gian giữa anh và nó quá bé, quá ít để noí nó yêu anh, để làm thứ mà bạn gái có thể làm khi bạn trai mình khóc. Không phải cười khẩy, không phải an ủi,… mà là lặng yên ngắm nhìn.

- Em yêu … anh - bất giác môi nó tự thốt ra.

Anh đẩy vòng tay nó ra và bắt đầu nhìn nó qua những giọt nước mắt còn sót lại.

- Em… em thật sự yêu anh. Em biết là hời hợt quá để thú nhận điều này. Nhưng… - nó lúng túng.

- Không – Anh lắc đầu – không phải vì nó, không phải vì em, mà là do anh. Do anh thôi em à - những giọt nước mắt bắt đầu rơi tiếp tục

- Vì anh và vì cả người anh đợi mỗi tối vào giờ naỳ nữa phải không anh?

- Không. Chỉ vì anh thôi. Chỉ vì anh thôi!!!!!

- Anh noí dối

- Xem như là anh noí dối đi, nếu nó làm em ngừng yêu anh…

- Nếu không có người đó anh sẽ yêu em chứ?

- … - anh im lặng - nếu không có người đó anh sẽ vẫn không yêu em…

Nó sững ra, nhìn anh như thể muốn noí rằng nó đang cố gắng để hiểu sai câu hỏi. Nhưng không được. Anh vưà noí đủ rõ ràng để nó hiểu hết những gì anh muốn cho nó biết…

- Dừng yêu anh đi. Phiá trước em còn nhiều điều lắm. Anh biết em cũng chỉ mới nhận ra em yêu anh nên em hãy dừng lại trước khi tiến thêm một bước nào nữa. Anh không thể yêu em, anh cũng không muốn yêu em… - anh ngập ngừng - … tốt nhất là bắt đầu từ ngày mai, em cứ ở trên khung cửa sổ ấy thôi…

- …

- Anh nghĩ nó đủ xa để em không thể yêu anh! – anh nhếch môi cười và leo lên xe đi. Mắt anh vẫn đang rớt những giọt nước. Mắt nó cũng vậy, mằn mặn.

- Anh có biết đêm lạnh ra sao không?.... – nó thì thầm với chính mình.


---



Sau ngày hôm ấy. Nó nhốt mình trong phòng. Mặc kệ mẹ và thằng anh hai kêu réo, khuyên răn, chữi bới… cỡ nào. Nó cũng vậy. Chẳng lẽ yêu luôn làm người ta đau sao? Thế sao ai cũng cười hạnh phúc khi yêu vậy… phải chăng họ đang tự lưà dối chính mình…


- Em yêu thằng con trai tắt mở đèn dưới nhà mỗi đêm hả Như? – anh hai hoỉ mà như hét vào mặt nó.

- Ai cơ… không…

- Vậy là yêu – anh hai lẩm bẩm rồi tự đóng cửa phòng nó mà bước ra.

- Đồ điên. Ai cho nhìn lén mình – nó cũng lào bào rồi kéo chăn trùm qua mặt, nhắm mắt.


---


Moị ngày như moị ngày. Anh vẫn ngồi bên cây đèn từ 12 giờ rưỡi đến 1 giờ. Nó nhìn lén anh qua ô cửa sổ cạnh bàn học để đôi lúc tự biết mình thất bại khi anh nhìn lên và cười với nó. Cứ mỗi lần như thế, tim nó đau đến nhói và nước mắt bật ra tự lúc nào.

Vì ai? Vì ai mà anh làm thế chứ?

Nó nhớ đến câu noí đuà lần đầu gặp anh:” Để dụ em nhìn.” - đủ giả dối để biết rằng không thể…


Chính xác là 3 ngaỳ sau đó. Lúc nó vưà liếc mắt ra cửa sổ khi cây đèn ấy lại tắt-mở-tắt và mở. ANH VẪY TAY BẢO NÓ XUỐNG. Nó như không tin vào mắt mình. Nhìn lại một lần nữa. Thực đúng là anh đang vẫy tay và nhìn nó. Nó chạy ào xuống sân như lần đầu tiên. Và cũng như lần ấy, như không có một sự thay đổi, anh đang trước mặt nó.

- Đi với anh một chút nhé?

- Đi đâu cơ?

- Vòng vòng như lúc trước. Đi ăn và… hẹn hò.

- Hẹn hò vào mười hai giờ rưỡi sáng hả? – bất ngờ nhưng nó cười trước thái độ lúng túng của anh.

- Luật Việt Nam và cả Thế giới cũng chẳng có cấm người ta hẹn hò vào giờ naỳ bao giờ - anh nhún vai và cười.

Nó gật đầu và trèo lên ngồi sau xe anh.

Hai đưá chạy tứ tung cả lên. Gió vẫn rét như lần đầu nó ngồi lên xe anh, nhưng không bằng lần nó ngồi đợi anh một mình giữa đêm. Làm sao bằng được vì anh đã ngồi trước che cho nó cả rồi, vì tay nó đang ôm anh chặt-thật-chặt từ phiá sau.


Nó phát hiện anh háo ăn quá. Trông cái bộ dạng anh giành ăn thịt xiên nó không nhịn cười được.

Nó phát hiện anh ấm quá. Có lẽ vì thế anh không cảm giác lạnh khi ngồi một mình trong đêm ư?

Nó phát hiện nụ cười anh thật…giả. Cười như nhỉ là nhếch mép lên và nheo mắt lại mà thôi.

Và nó phát hiện vị ngọt ngào của nụ hôn. Nó đã vơí tới để đặt chiếc hôn vào môi anh. Ừ, ngọt lịm.


Lúc về đến chung cư. Nó còn phát hiện chữ anh thật đẹp khi đưa nó một phong thư. Ở ngoaì bià thư ấy có để tên anh – Hà Chí Quân. Anh đưa cho nó và mĩm cười dặn sáng mai thức dậy rồi hãy đọc. Rồi nó mĩm cười chào anh. Anh leo lên xe rồi với tay tắt-mở-tắt-mở đèn.

- Hôm nay anh đã làm 2 lần như thế rồi đấy!

- Ừ, vì có lẽ đây là lần cuối anh làm điều này.

- Ý anh là…

- Mọi chuyện anh noí rõ trong thư hết rồi. Nhưng em phải hưá là không được xem bây giờ nha.

- Ừ… - nó gật đầu – em hưá.

Anh rồ gaz đi. Cả khoảng sân yên lặng và lạnh lẽo lại bình thường…
Nó muốn xé lá thư ra từ lúc bước vào phòng. Nhưng nó nghĩ lời hưá của anh nên dừng lại. Trèo lại lên giường và nhắm mắt, lần này nó không khóc mà là mĩm cười. Chưa bao giờ nó cảm giác kem chỉ ngọt mà không lạnh tê răng như bây giờ. Nó yêu kem không lạnh và nó yêu cả anh…

---


Mẹ nó lay nó dậy. Lay mạnh đến độ nó cảm giác đau. Mở mắt ra. Bà đang khóc. Bà hỏi nhiều thứ, những thứ nó hoàn toàn không biết, không hiểu. Nó chỉ nghe “công an”,”thay đồ” và “đi ngay”. Và chỉ vài mươi phút sau nó có mặt ở đồn công an quận.

Chú công an hoỉ nó về anh. Hỏi nó nhiều thứ: quan hệ với anh ra sao, có gây nhau không, sáng hôm nay đã đi đâu… vân vân và vân vân. Để khi nó hoỉ lại, chỉ một câu tưởng chừng như đơn giản:” Anh Quân đâu rồi chú?”.

Chú ấy nhìn nó, nhìn bằng ánh mắt anh đã nhìn. Không trả lời mà đưa về nó một tấm ảnh.

Một chàng trai ngồi dựa vào ghế, trên cổ tay trái là một rạch ngang qua động mạch. Ừ, đầy máu!

Chỉ đủ để hiểu những gì đang xãy ra. Nó ngất đi dù không leo lên giường, không tự động nhắm mắt mà chỉ vaì giọt nước mắt rơi ra từ khoé mi.


Lúc tỉnh dậy. Nó đang nằm trên giường mình. Trong phòng mình. Mẹ đã đi làm để anh hai ở nhà chăm sóc nó. Khi nó mở mắt ra là Nhân – anh hai nó chạy ngay về phòng. Đúng là khác, nếu là anh – anh sẽ làm nhiều hơn cái chăm sóc mà thằng anh nó đang làm.

Nhưng… nó nhớ rằng… anh đã chết…

Cố nghĩ là một giấc mơ. Không, không phải. Ngay cả mơ nó cũng không mơ được như thế. Tại sao? Vì sao anh… vì sao hả Quân. Anh ra đi ai là người bật và tắt đèn cho em ngồi vào bàn học đây? Anh ra đi ai là người noí cho em anh có thấy đêm lạnh như em đã thấy không?

Bức thư hôm qua vẫn còn nằm trên bàn, cạnh cửa sổ. Cũng đang trông ngóng anh như nó hả thư?


Bức thư đã bị bóc.

Nó đứng người. Đạp tung cánh cửa phòng anh hai, chạy vào.

- ANH ĐÃ ĐỌC LÉN THƯ CỦA EM ĐÚNG KHÔNG???? – nó hét to một cách giận dữ.

Anh hai không buồn để nhìn… 1 giây, 2 giây … Nó nhận ra anh hai đang khóc. Nó nhận thấy mắt anh hai như mắt của Quân hôm trước. Nó nhận ra rằng có một điều gì đó…


Bức thư noí rằng:


Anh chết đi vì bản thân không còn đủ mạnh để chịu đựng những cơn lạnh từ phiá ngoài và trong.


Anh chết đi vì anh không thể trả cho em yêu thương đủ nhiều để thoả mãn.


Anh chết đi vì anh cho thể cho người anh yêu đủ yêu thương để cảm nhận.


Và anh chết đi vì anh không phải là một thằng đàn ông. Vì sự giải thoát cho chính bản thân chứ không vì một ai khác.


Quên anh đi như quên những con gió lạnh trong đêm…


P/s Cho 2 câu hoỉ của ngày đầu tiên, 2 câu hoỉ đủ nhiều để dối em tất cả. Anh bật tắt đèn là để làm chú ý, nhưng không phải em mà là anh em - Trần Huỳnh Nhân.
Nó buông bức thư xuống. Nhìn anh hai đang chơi cùng nước mắt. Anh hai ngước lên nhìn vào mắt nó.

- Anh cứ nghĩ để Quân yêu em là tốt cho cả ba chúng ta…

- Anh có biết đêm lạnh ra sao không? – nó nhìn anh hai – khi anh biết đêm lạnh ra sao. Anh sẽ hiểu Quân thậm chí không nên noí chuyện chứ đừng noí yêu em.

- …

- Không phải lỗi của anh đâu. Anh đừng như thế.

- Lỗi của anh, lỗi của anh… Anh mới là người không nên trò chuyện với Quân, không nên để Quân yêu anh…

- Không đâu… chỉ vì kem quá ngọt và kem quá lạnh. Thế thôi…


“Đừng nên tắt-bật đèn. Đừng nên noí chuyện với một người lạ. Đừng nên yêu một người đàn ông quá hoàn hảo. Và nên biết cách chịu lạnh trước khi ăn kem!”
Về Đầu Trang Go down
Paradises
Members
Members



Tổng số bài gửi : 57
Join date : 05/11/2008

Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story !!! Những câu chuyện tình yêu !!!!   Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Icon_minitimeSat Nov 29, 2008 3:33 pm

Sợi dây tình yêu


Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.

Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story !!! Những câu chuyện tình yêu !!!!   Love Story !!!  Những câu chuyện tình yêu !!!! Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Love Story !!! Những câu chuyện tình yêu !!!!
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» So in love (Ost Love In Harvard)
» Fun Story Collection
» How much I love u
» Câu chuyện tình yêu: Cây, Lá và Gió
» Chuyện tình cờ

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Entertaiment - Giải Trí :: Truyện Hay-
Chuyển đến